You want to manage people? They’re not going to like you.


When I came back from India, I found myself asking, What was the one most important thing that had struck me? And I think it was that Western rational thought is not an innate human characteristic. It is a learned ability. It had never occurred to me that if no one taught us how to think this way, we would not think this way. And yet, that’s the way it is. Obviously, one of the great challenges of an education is to teach us how to think. What we’re finding is that computers are actually going to affect the quality of thinking as more and more of our children have these tools available to them. Humans are tool users. What’s really incredible about a book is that you can read what Aristotle wrote. You don’t have to have some teacher’s interpretation of Aristotle. You can certainly get that, but you can read exactly what Aristotle wrote. That direct transmission of thoughts and ideas is one of the key building blocks of why we are where we are, as a society. But the problem with a book is that you can’t ask Aristotle a question. I think one of the potentials of the computer is to somehow capture the fundamental, underlying principles of an experience.


People in my family lost their jobs. All of these things kept happening and I realize you don’t think how lucky you are when you’re lucky. You don’t wake up in the morning and say, “Today’s a lucky day. I’m healthy. How great is that?” We take things for granted. When things go wrong, we realize there’s no such thing as a self-made man. That’s a completely bullshit mantra.


People high in self-control did worse because they were likely to be seduced by the illusion of control, to think of themselves as having more agency than they did. Successful people were taking much more credit for the good stuff and dismissing all the bad stuff. I became fascinated by the illusion of control. It’s a very useful delusion. It behooves us to think we’re more in control than we are. If we realized how little agency we have, we’d all go insane.


You wrote, “Who you are comes out at the poker table.” Who were you when you first sat down at the poker table?

I was a girl! I say that disparagingly to myself. I was really upset with myself, to be perfectly honest. I didn’t realize I had internalized so many gender stereotypes and so much socialization from my environment. I study gender stereotypes. I have a Ph.D in psychology. I thought of myself as a good model for women, someone who stands up for myself. How can this be me? I’d be passive. I’d let people bully me. I’d fold. I would know I was making a mistake but couldn’t get the nerve or desire to do anything about it because I didn’t want tension. I didn’t want people to think, “Oh, she’s that bitch who’s been raising me all the time.” I wanted people to like me. Even when I had really good cards, I didn’t make nearly as much money as I should’ve with them because I’d end up folding or not raising. I didn’t want to upset people. I realized this is a big problem and something I have to work on. And not just in poker. I told myself, “You better get your shit together in real-life situations. You’re probably a doormat a lot of the time and don’t realize it.”


Focus on the process. Poker is very much a stoic philosopher’s game. The stoics were so strong on figuring out what you are in control of, and just letting go of everything else because it’s not in your power.


The brain doesn’t like uncertainty. We want to know. We want answers. We want a clean story.


Being mindful, being present, are really hard. Our brains are really bad at paying attention. The brain’s default mode network undermines us at every step. It makes us creative and does wonderful things. But we’re just constantly scanning the environment. It’s hard to focus. Focus is not our default state. Our default state is mind-wandering. That’s why modern technology is so additive. It’s junk food for our brain because it’s what our brain wants. “Oh, Yay! So many things to play with. I never had to focus on anything.” Focus takes effort.


He’s a brilliant player. He knows how they told the story but they don’t because they haven’t done the self-analysis. Stories are the way we see ourselves. Our conception of self is so much about myth-making. You make sense of the world and tell stories to try to figure out how did this get there, why am I seeing this here? Why is this happening? What’s our sense of self, our sense of purpose?


The moment we’re on tilt, the moment emotion seeps into our decision process, we’re no longer thinking rationally. We’re no longer making probabilistic calculations, reading people, paying attention. You’re angry at someone, they got under your skin, so you make a decision because you’re angry. You say, “I should raise him because he’s an asshole.” But that’s not your good self, that’s not your clear-thinking self. That’s the version of you that didn’t know better.


Rene often went to bed hungry having dined only on toast. People in Denmark called him a “Balkan dog.” He’s expelled from school at 15, and with no idea what to do next, he follows his best friend and signs up for cooking school.


This leads to culinary surprises like plucking grass from rotten seaweed to find it tastes like coriander or biting into ants to find they taste just like lemons.


The best discoveries are hidden somewhere in insanity.


His success has begun to limit his creativity.


In hindsight now I can see that success pushes you into some sort of formal way of thinking even within your own creative space. You become more square. But as time goes, there is less and less space on that canvas. So you need to create a new one.


Dân có hàng trăm cái bận hàng ngày nhay nhắt; văn hoá của nền dân chủ tập trung tại Việt Nam vạch ra một ranh giới rất kiên định giữa “việc của nhà nước” với đời sống người dân. Trên thực tế, nếu nhà nước quyết định làm gì đó, người dân sẽ biết sau khi nó được triển khai. Nếu họ vô tình bức xúc thì nhiều khả năng là do báo chí hoặc cơ quan giám sát nào đó khui ra (cũng sau khi nó được triển khai). Nếu bạn là người lao động tối mặt cả ngày, không có thời gian rề rà lướt smartphone, có thể bạn sẽ chẳng bức xúc trước cái gì. Và một nghịch lý xuất hiện: càng là người dân địa phương nghèo, như chính vùng đất này, các khoản chi của nhà nước càng ít được quan tâm.


Bản tính của con người là muốn biết sự thật. Có ai đi tìm hiểu 1 thứ gì đó mà biết đó không phải sự thật không? Nên lịch sử thế nào, tốt hay xấu, cũng phải nói thật. Chỉ có nói ra sự thật thì chúng ta mới biết rút kinh nghiệm và làm tốt lên được. Còn lịch sử của chúng ta, khi đọc nó kiểu như truyện sử thi vậy, nó giống như sáng tác của ai đó và mang đầy cảm tính của người viết.


Quân tử là hình mẫu con người lý tưởng theo nhân sinh quan của Nho giáo phù hợp với phương thức cai trị xã hội đức trị (nhân trị) của học thuyết này. Nguyên nghĩa của quân tử là “kẻ cai trị”, do những nghĩa phái sinh sau này mà quân tử mới có nghĩa đối lập với “kẻ tiểu nhân” và người quân tử thường được coi là người hành động ngay thẳng, công khai theo lẽ phải và không khuất tất vụ lợi cá nhân. Người quân tử là người có đầy đủ các đức tính trong ngũ thường: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, trong đó Nhân là quan trọng nhất. Người quân tử cũng là người nắm được mệnh trời và sống theo mệnh trời.


  • Nhân: người với người đối xử với nhau trên cơ sở tình thương yêu. Tình thương yêu được cụ thể hoá bằng những nguyên tắc sau: Cái gì bản thân mình không muốn hoặc người không muốn thì không làm cho người. Cái gì người muốn thì tích tụ lại cho người. Mình muốn đứng vững thì làm cho người khác đứng vững, mình muốn thành đạt thì giúp đỡ cho người khác thành đạt.
  • Lễ: thờ cúng, lễ bái thánh thần, trời phật và cả những quy định có tính chất pháp luật, những phong tục, tập quán và kỷ luật tinh thần của cá nhân.
  • Nghĩa: chỉ làm và nên làm những việc nhằm duy trì đạo lý, lẽ phải.
  • Trí: tri thức để suy xét, hành động. Một trong những điểm quan trọng của Trí là phải nắm được mệnh trời.
  • Tín: việc làm nhất quán với lời nói.

Người quy tụ các đức tính trên mà trong đó trung tâm là Nhân được coi là người có đức Nhân: tình cảm chân thật, ngay thẳng; hết lòng vì nghĩa; nghiêm trang, tề chỉnh; rộng lượng, khoan dung và siêng năng cần mẫn. Người có đức Nhân chỉ hành động vì nhân nghĩa, đối lập với kẻ bất nhân chỉ hành động vì lợi.


8 bậc thang hành động:

  • Cách vật: luôn tiếp xúc, nghiên cứu kỹ sự vật, sự việc để nhận rõ thực chất, phải trái.
  • Trí tri: ngẫm nghĩ để thấu hiểu điều mình đã nhận thức được.
  • Thành ý: luôn luôn chân thật, không dối người và cũng không dối mình.
  • Chính tâm: luôn suy nghĩ, hành động ngay thẳng, chính trực và làm chủ bản thân mình.
  • Tu thân: luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sửa chữa những thiếu sót, không bảo thủ để nhận rõ sai sót nhằm hoàn thiện bản thân.
  • Tề gia: làm cho gia đình mình tốt đẹp, tề chỉnh, có nề nếp, gia phong.
  • Trị quốc: lo toan việc nước, cai trị đất nước cho có kỷ cương, phép nước.
  • Bình thiên hạ: khiến cho thiên hạ thái bình, lòng người quy thuận.

Người quân tử chân chính đối với bản thân vô cùng nghiêm khắc, đây là một loại “tự giới luật” bản thân. “Không làm việc tuỳ hứng” chính là không tuỳ tiện, trong tâm họ luôn có nguyên tắc và đường giới hạn của mình.


“Nói năng mập mờ” nghĩa là lời nói không rõ ràng, nhất quán. Người quân tử đối với từng lời ăn tiếng nói đều cẩn thận, kỹ càng. Chỉ nói điều mình biết, điều mình chắc chắn, mỗi lời nói ra đều phải chính xác; tuyệt đối không nói hai lời, không lèo lái, thêm thắt.

Lời nói phải theo chữ “lý”, không chỉ là trong lời nói phải có đạo lý, mà còn phải theo nguyên tắc hợp lý. Những lúc nên phát ngôn, thì nhất định phải lên tiếng, còn những lúc không nên thì hãy im lặng.


Từ đây, Lão Tử suy ra triết lý sống tối ưu là muốn làm việc gì, phải đi từ điểm đối lập, phải vô vi (không làm). Vô vi không có nghĩa là hoàn toàn không làm gì, mà là hoà nhập với tự nhiên, đừng làm gì thái quá. Vì làm thái quá thì theo luật âm dương “vật cực tắc phản”, kết quả thu được còn tệ hại hơn là hoàn toàn không làm gì.


Đạo chẳng phải cái gì khác ngoài sự phạm trù hoá triết lý tôn trọng tự nhiên; còn Đức chính là sự phạm trù hoá luật âm dương biến đổi. Khổng thì “nhập thế”, “hữu vi”, còn Lão thì “xuất thế”, “vô vi”. Hegel từng nhận xét rằng tư tưởng của đạo Khổng thì nghèo nàn, còn Lão Tử mới xứng đáng là người đại diện cho tinh thần phương Đông cổ đại.


Muốn xác định được tính chất âm dương của một đối tượng thì trước hết phải xác định được đối tượng so sánh. Màu trắng so với màu đỏ thì là âm, nhưng so với màu đen thì là dương.


Muốn xác định được tính chất âm dương của một đối tượng thì phải xác định được cơ sở so sánh. Nước so với đất thì, về độ cứng nước là âm; nhưng về độ linh động thì nước là dương, đất là âm.


Phương Tây chú trọng đến tư duy phân tích, siêu hình còn phương Đông chú trọng đến tư duy tổng hợp, biện chứng. Nhưng nếu xét riêng ở phương Đông thì nếu đi từ bắc xuống nam ta sẽ thấy phía bắc Trung Quốc nặng về phân tích hơn tổng hợp. Triết lý âm dương bắt nguồn từ phương Nam, nhưng đối với các dân tộc Đông Nam Á, do tính phân tích yếu nên học chỉ lại ở tư duy âm dương sơ khai mang tính tổng hợp.


Tư duy số lẻ là một trong những nét đặc thù của phương Nam. Trong rất nhiều thành ngữ, tục ngữ Việt Nam, các số lẻ xuất hiện rất nhiều: “ba mặt một lời”, “ba vợ, bảy nàng hầu”, “tam sao thất bản”…


Người phương Bắc thích dùng số chẵn: tứ đại, tứ mã, tứ trụ…


Nếu như nói Quách Tương vì buồn tủi mối tình đơn phương với Dương Quá mà lập nên phái Nga My thì Trương Tam Phong lại vì mối tình thầm kín với Quách Tương mà sáng lập nên phái Võ Đang.


But often they lack the ability to communicate in a constructive way, which is generally what makes them come across as disrespectful. It’s not what is being said, it’s how they are saying it.


Nhiều năm qua chúng ta hay nói một cách hồn nhiên rằng dân ta ham học và trong quá khứ ta có một nền giáo dục chẳng kém gì những nước khác. Bản thân tôi ban đầu cũng tin như thế, sau thực tế ngày càng thấy phải nói ngược lại.


Việc nhồi vào óc một ít kiến thức cổ lỗ sở dĩ thu hút được toàn bộ tinh hoa nghị lực của nhiều người vì đó là con đường ngắn nhất để được gia nhập vào hàng ngũ quan chức.

Tự hào về nền giáo dục xưa, ta hay đưa dẫn chứng là trong lịch sử, các triều đại đã mở nhiều khoa thi và đã lấy được nhiều tiến sĩ. Nhưng thử hỏi trước tác của các vị tiến sĩ đó là gì hay chỉ là những bài văn mòn sáo sau khi dâng vua thì chính người viết ra nó cũng quên nó luôn.


Sự trì trệ kéo dài hàng ngàn năm mà đến nay ta vẫn lĩnh đủ có một nguyên nhân sâu xa: cộng đồng không hình thành nổi bộ phận tinh hoa (elite) của mình. Một chủ nghĩa bình quân tối đa đã níu kéo tất cả lại. Có điều, không hẳn khi “ngửi” thấy tầm quan trọng của vấn đề là người ta đã nhận thức được nó đầy đủ.


Tôi muốn thử đặt vấn đề theo một cách khác: liệu trong thực tế lịch sử chúng ta đã có một tầng lớp trí thức đúng nghĩa chưa? Nếu tạm thời chấp nhận là có một tầng lớp như vậy, thì quá trình hình thành của họ có đặc điểm gì? Tại sao họ dễ bị làm hỏng đến vậy?


Không đạt đến chuẩn mực cần thiết. Còi cọc ốm yếu. Cấu trúc đã đơn giản lại dễ bị phá vỡ.

Ngay so với tình hình bên Trung Hoa, “kiểu dáng mẫu mã” trí thức của ta cũng nghèo nàn hơn rất nhiều.

Nói Việt Nam thuở ấy không có trí thức cũng tương tự nói Việt Nam trong thời trung đại không có thành thị, mà chỉ có những phố chợ còm nhom hiu hắt, lắt lay tồn tại giữa một bãi lầy nông thôn tăm tối.


Say sưa thắng lợi, mãi tự ngợi ca để khích lệ tinh thần dân chúng không thể không có hậu quả là quá coi trọng sức mạnh bạo lực, coi thường những ai không có được “chiến thắng” như mình. Đến độ người ta “đá” thắng mình, mình cũng không chịu nổi, vì ngày xưa họ “đánh” kém mình cơ mà.


Generally, the left-wing is characterized by an emphasis on “ideas such as freedom, equality, fraternity, rights, progress, reform and internationalism” while the right-wing is characterized by an emphasis on “notions such as authority, hierarchy, order, duty, tradition, reaction and nationalism”.


The App Store is not a public utility. Epic appears to want a rent-free store within the trusted App Store that Apple has built. Epic wants “equal access” to Apple’s operating system and “seamless” interaction between your store and iOS, without recognizing that the seamlessness of the Apple experience is built on Apple’s ingenuity, innovation, and investment. Epic wants access to all of the Apple-provided tools like Metal, ARKit and other technologies and features. But you don’t want to pay. In fact you want to take those technologies and then charge others for access.


A closed court is a very rare thing. That is a huge part of the motivation behind why companies prefer to settle out of court (besides the intense costs).

Courts need to be open in order to ensure that justice is served.


Epic does not plan on winning this lawsuit. They are fighting the court of public opinion.


They are young, they have not known hardship. And I hope they never will. Because it is part of my job not to bring unnecessary hardships.


I started thinking about that, but you will only romanticize past, failed relationships. I say, it is better to appreciate being unique and focus on improving yourself.


With my first (good) acid trip, I was blown away by beauty and purpose, and saw how much of a participant I was in my experience. Colors were brighter. The atoms of the world became sacred art. The seal had been broken — where before I had been a scientist puzzling things on paper, now I was part of the puzzle, and it was glorious.

I became an evangelist, feeding irresponsibly high doses to newcomers and feeling confused when they didn’t all have the same reaction I did. I wanted other individuals to feel like they were part of a collective consciousness too, ironically feeling somewhat uncollective with the individuals who didn’t grok they psychedelic realm, man.

With each successive acid trip, I felt profound insights emerging at subconscious levels, though they remained as just faint impressions to my sober self. This is why I kept going back — I was learning, something really important, and it was changing me. I really did feel better — I was at greater ease with myself and my life, I felt intense love for everyone around me, and I was hemorrhaging art onto every blank page in sight. I accidentally did therapy on myself, permanently healing trauma around my abusive father. This stuff was healing me, and so the nonverbalness of my insights didn’t bother me, really.


The acid pried my eyes open, and it was overwhelming and brutally exhausting. I was an infant, formless and unknowing. I was pure love, born to be sacrificed for mankind.


I entered profound silence, both internal and external, even when not tripping. I lost the urge to evangelize, my inner monologue left me, and my mind was quiet and slow-moving, like still water. I inhabited weird states; sometimes I would experience a rapid vibration between the state of “total lost of agency” and “total agency over all things.” Sometimes I experienced pain as pleasure, and pleasure as pain, like a new singular sensation for which there were no words at all. Sometimes time came to me viscerally, like an object in front or me I could nearly see except it was in my body, rolling in this fast AND-THIS-AND-THIS motion, and I would be destroyed and created by it, like my being was stretched on either side and brought into existence by the flipping in between. I cried often.


I enjoyed causing pain to myself, and with this I discovered evil. I found within me every murderer, torturer, destroyer, and I was shameless.


I lost many core concepts besides love, like “death” and “self” and “other”. Somewhere in all this I lost the belief that I was enlightened — I realized that to think I was enlightened, I must also be holding onto a belief about what enlightenment is made out of, and to have a concept about enlightenment, I must also have a concept about what is not, and about who has it and doesn’t, and how this was functioning as a division in concept between myself and other, and was incompatible with the experience of self as the divine. When I realized this, the belief faded, and some deep part of me melted away. The world “enlightenment” became a joke, one that applied and did not apply to me and others equally.


With this journey to annihilation came loss of function; for example I had lost many of my beliefs about my experience of time, and so my experience of time changed drastically; I constantly found myself in moments of infinity, like time had slowed down in between my thoughts, and I completely lost my ability to hold plans for the future.


This state — and all the weird states I described above — maintained itself in between doses, when I wasn’t tripping, as well as for nearly a year after I quit.

My goal was to keep looking, because I wanted to see everything. I strove to observe every part of my experience in the finest detail, and in this process I began to disappear. At some point I realized if I continued down this path I would die — both philosophically and physically because the

TRUTH IS NULL. THE UNDERSTANDING OF THE TRUTH IS NOT-SELF. TO KNOW IS TO DIE.


I began to see other who I’d once long ago seen as unenlightened, as now much more advanced than me — as symbols of successful forgetting. I wanted to cling! I was an idiot child, surrounded by adults, who were wise in the ways of the world. They were successfully immersed in their roles. I was impressed.


Once this whole thing became A Story, it started getting even weirder. I wrote about it on reddit and got a huge amount of attention. People started referring to me as the Acid Queen. Opinions were divided — some looked to me with awe and asked for advice, while still others explained how I was infantile or unbalanced, and that you can’t get very far with LSD, that only meditation would get me to the real stuff.


People tried to match the things I described to various traditions or stages, but these discussions felt like play. Why describe the unnameable?

The “talking about it” was weird. The place I had been was always this presence behind me, like this slow ancient god had thrust its hand into the world and I was a character painted on the tip of its thumb. And to talk about it was to give it form, to say what it was and was not. How was I supposed to talk about it at all? It felt dishonest, or silly — and yet talking about it was hard to avoid.


The Void was still within me, but it started to fade from an intense, ever-present vibration just behind my consciousness, into a warm memory fitting occasionally at my edges. I knew it was leaving, but I was even more confused — isn’t losing the Void exactly what I was aiming for? How much Void should I lose? How close should I be?


I saw a vision of myself climbing behind a lectern in front of a wide audience, who gazed at me as a guru with a Mystic Spiritual Journey Backstory — an image which had appealed to me greatly. But then I cleared my throat, turned to the blackboard and in a bright rainbow brush, painted the words I DON’T KNOW. “Do you understand?” I asked them all in between giggles. “I have nothing to teach you. I am an idiot. I am unenlightened. I am a child. I am the one who has come here to learn.”


When it comes to friendships, I think we all need to make an effort not to be transactional about it. The moment I start trying to measure and gauge whether a friend appears as engaged in the friendship as I am, that’s the moment when the friendship stops being genuine.


People always act like politics is like this little add-on thing like a food preference, rather than something deeply rooted in personal convictions about right and wrong and even psychological tendencies.


The more you focus on what you think you lack, the more you begin to doubt your self-worth, and the more you turn people off. People aren’t dumb. They can see your insecurities blatantly.


Cách tu luyện nội công theo phái Bạch Đà sơn rất dễ dàng, tiến triển cực nhanh, không như nội công của Toàn Chân giáo cầu căn cơ thực tế. Luyện tập trong 10 năm đầu, công lực của đệ tử phái Bạch Đà sơn tiến triển nhanh hơn hẳn đệ tử của Toàn Chân giáo.


I treat myself as if I was my best friend. I love her to bits and can always give good advice to her and loft her up. So I think to myself what I would say to her or want her to know if she was feeling this way instead of me.


I think ever since CN and EU teams became good, KR teams became more cocky and are not afraid to call themselves the best. You look at S7 and before, KR teams always compliment foreign teams and say they could win Worlds but in the end KR teams just stomp. I think it’s human nature to call someone else good if you are 100% sure you are better, but if it’s more close you call yourself the best.