Bismarck is often cited as the quintessential realist, relying on power at the expense of ideals. He was, in fact, far more complicated. Power, to be useful, must be understood in its components, including its limits. By the same token, ideals must be brought, at some point, into relationship with the circumstances the leader is seeking to affect. Ignoring that balance threatens policy with either veering toward belligerence from the advocates of power or toward crusades by the idealists.


Bismarck’s successor, Caprivi, pointed out the essential weakness of the Bismarckian system by saying that while Bismarck had been able to keep five balls in the air simultaneously, he (Caprivi) had difficulty controlling two. Shortly after Bismarck’s departure, the Russian treaty was abandoned. Shortly after that, France and Russia formed an alliance and Europe slid into rigid coalitions. Bismarck’s ration­alism made him believe that he could distill a doctrine of self-limitation from an analysis of the nuances of power relationships. But power is the most difficult component of policy to analyze. Because its nuances eluded Bismarck’s successors and imitators, the application of his supposed lessons led to an armament race and World War I.


Bismarck was a rationalist, Hitler a romantic nihilist. Bismarck’s essence was his sense of limits and equilibrium; Hitler’s was the absence of measure and rejection of restraint. The idea of conquering Europe would never have come to Bismarck; it was always part of Hitler’s vision. Hitler could never have pronounced Bismarck’s famous dictum that statesmanship consisted of listening carefully to the footsteps of God through history and walking with him a few steps of the way. Hitler left a vacuum. Bismarck left a state strong enough to overcome two catastrophic defeats as well as a legacy of unassimilable greatness.


It is my will to join the Communist Party of China, uphold the Party’s program, observe the provision of the Party constitution, fulfill a Party member’s duties, carry out the Party’s decisions, strictly observe Party discipline, guard Party secrets, be loyal to the Party, work hard, fight for communism throughout my life, be ready at all times to sacrifice my all for the Party and the people, and never betray the Party.


Party discipline tends to be strong in countries using the Westminster system, in which a vote by the legislature against the government is understood by convention, to cause the government to “collapse.” Thus, it is rare for members to vote against the wishes of their party. Party leaders in such governments often have the authority to expel members of the party who violate the party line.


The organizational principle that drives the political system of the PRC is “democratic centralism.” Within the system, the democratic feature demands participation and expression of opinion on key policy issues from members at all levels of party organization. It depends on a constant process of consultation and investigation. At the same time, the centralist feature requires that subordinate organizational levels follow the dictates of superior levels. Once the debate has reached the highest level and decisions concerning policy have been made, all party members are obliged to support the Central Committee.


Clutter is anything that keeps you from living the life you want to live.


Năm 40 tuổi, khi không đạt được gì, Khổng Tử đã than rằng, “Ta cùng đường rồi. Chẳng chỗ nào trong thiên hạ dung được ta.”


Những chỉ dạy ấy cực kì thực dụng, khôn khéo, nhưng không có tính thẩm mĩ hoặc triết lý thâm thuý. Ông cũng không có nhân cách cao quý hoặc tầm nhìn khoáng đạt. Ban đầu ông lang bạt tứ xứ muốn được làm quan, sau thất bại bèn trở thành thầy dạy đạo đức.


Giới trí thức, với mắt bén, đầu sáng, có thể trở nên độc tài hơn bất cứ ai. Đặt gươm đao phủ vào tay họ, thì kẻ đầu tiên mất mạng sẽ chính là những trí thức khác. Điều này xảy ra vì thói quen của giới trí thức Trung Quốc tự cho rằng mình có trí tuệ tối ưu, đạo đức tối ưu, và sự hiểu biết tối ưu, cao hơn bất cứ ai. Họ tự cho mình cái quyền “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của mọi người.”


Lưu Bị tuy là hậu duệ nhà Hán nhưng thế lực quá mỏng, khởi đầu không có một tấc đất cắm dùi, rất khó đánh bại được Tào Tháo. Bên cạnh đó, Lưu bị mang tiếng nhân nghĩa, nhưng về tài năng chắc chắn không thể bằng được Tào Tháo.


Gia Cát Lượng có thể được Tư Mã Huy dạy về học thuật, ngoại giao, chính trị nhưng chắc chắn không thể có nghệ thuật dùng binh. Chỉ có những người trực tiếp ra chiến trường mới có thể tích luỹ kinh nghiệm quân sự.


Thường nói “trong tâm lý coi thường đối phương, trong chiến thuật phải coi trọng đối phương,” nhưng Quan Vũ cả trong tâm lý lẫn trong chiến thuật đều coi thường đối thủ, trên chiến trường rước phải không ít thù hằn, cho nên mỗi lần đánh trận, hoả lực của đối phương đều sẽ nhằm vào ông.

Triệu Vân ngược lại, luôn đối đãi với người khác rất khiêm tốn cẩn trọng, trên chiến trường cũng luôn khiêm tốn giấu mình.


Có nghĩa là dù có hùng mạnh như quân Kim hay Tào Nguỵ, họ vẫn không thể hợp pháp cai trị Trung Quốc trước các nhà nước dù yếu thế hơn như Thục Hán hay Nam Tống nhưng lại có dòng máu huyết thống và vua quan nhân nghĩa.


Khi vợ con bị kẻ khác chém giết rồi ném xuống dưới thành, Mã Siêu rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, không còn lối thoát, hoàn toàn mất đi chí tiến thủ.


Ở Trung Quốc có một câu nói thế này: “Chưa tìm hiểu về con người của Lưu Bị thì chưa thể nói về cuộc sống.”


Mặc dù sinh ra không hoàn hảo, nhưng không cam chịu số phận.

Lưu Bị dù được coi là “Lưu hoàng thúc,” nhưng so với những cường hào khác như Viên Thiệu, Viên Thuật, Tôn Quyền, Tào Tháo thì nhà của Lưu Bị khiêm tốn hơn bởi trong nhà không có gì đáng giá.

Cha mẹ của Lưu Bị mất sớm, gia đình nghèo khó, không có cha mẹ làm chỗ dựa, ông dựa vào nghề dệt vải kiếm sống qua ngày, đó thực sự là một nhân vật nhỏ bé, một lão bách tính nhỏ bé. Thử nghĩ mà xem, một người xuất thân như vậy, sau lại trở thành bá chủ một phương, cùng với Tào Tháo, Tôn Quyền phân cao thấp, người như vậy thực không đơn giản.

Xuất thân của Lưu Bị không hoàn hảo, nhưng ông không cam chịu số phận, thay vào đó ông có 1 ước mơ lớn hơn, điều đó hơn những người bình thường rất nhiều lần. Khi ông còn nhỏ, ông đã chỉ vào 1 cây dâu lớn và nói với đám bạn, sau này ông nhất định phải ở nhà cao cửa rộng.


Đến khi gặp được Trương Phi và Quan Vũ, Lưu Bị vẫn là một người bán hàng rong, không có gì trong tay, ba huynh đệ cùng nhau hội ngộ, cùng với nghĩa quân bị đàn áp, bắt đầu con đường khởi nghĩa.

Khi mới bắt đầu khởi nghĩa gặp nhiều khó khăn, thập tử nhất sinh, đặc biệt đối với những người tự tay gây dựng cơ đồ lại càng khó khăn hơn. Trong đầu Lưu Bị lúc đó chỉ xuất hiện duy nhất một từ: tuyệt vọng. Trong nghĩa quân có không ít người đã có thành tựu như: Tào Tháo, Công Tôn Toản, Đổng Trác…


Kể từ khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, Lưu Bị gần như luôn tuyệt vọng, bị truy đuổi, phải ăn nhờ ở đậu, đầu đường xó chợ.

Khó có thể đến được chỗ Lưu Biểu ở Kinh Châu, cuối cùng cũng quyết định dừng lại, khi đó đã là người trung niên 40 tuổi, sự nghiệp gặp nhiều vướng mắc, hoang mang lo âu. Mặc dù nửa cuộc đời đã bị số phận xô đẩy, cuộc sống cũng không hề dễ dàng, cũng có những lúc phải khóc than, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ ngọn lửa trong tim mình mà vẫn luôn nỗ lực.


Power only burdens those who don’t possess it.


Andreotti belongs to a certain jesuitical, clerical tradition in which you accept that in a fallen world you have to work with the material at hand. He is a genuinely religious and charitable man, but he has a pessimistic view of human nature and of original sin that allows him to tolerate the presence of people of dubious reputation.


Ông khẳng định rằng, nếu muốn là nước có công nghiệp hiện đại thì phải có kế hoạch rất sớm để phát triển các ngành công nghệ lõi.

Ông lấy ví dụ, nếu đã là nước công nghiệp hiện đại mà chưa có nổi ngành sản xuất thép từ phôi mà chỉ cán thép; nếu sản xuất ô tô mà chưa tự thiết kế ra động cơ; nếu sản xuất đồ điện tử mà chỉ dừng lại ở chuyện lắp ráp và chưa có công nghệ sản xuất vi mạch trong khi chúng ta lại là nước có tài nguyên đất hiếm thuộc diện “có số má” trên thế giới thì thật đáng tiếc.

Cái thời của chúng ta cách đây vài chục năm, kiếm được hàng để gia công cho nước ngoài nhằm tạo thu nhập cho người dân nay đã qua rồi. Muốn có công nghiệp hiện đại thì không thể chỉ có vậy.


Đó mới chính là công nghệ lõi vì đó mới là thứ căn cơ nhất để đất nước chủ động phát triển một ngành công nghiệp tiến lên hiện đại. Thế nhưng cần nhiều tổ hợp như vậy nữa để còn cạnh tranh lành mạnh với nhau.


Xi was initially married to Ke Lingling, the daughter of Ke Hua, China’s ambassador to the UK in the early 1980s. They divorced within a few years. The two were said to fight “almost every day.”


He was described as a good hand at problem solving and “seemingly uninterested in the trappings of high office.” He is known to love US films such as Saving Private Ryan, The Departed and The Godfather. He is also a fan of HBO series Games of Thrones, watching a condense version due to tight schedules.


Because one tends to reject or remain ignorant of the least desirable aspects of one’s personality, the shadow is largely negative. There are, however, positive aspects that may also remain hidden in one’s shadow (especially in people with low self-esteem, anxieties, and false beliefs). Everyone carries a shadow, and the less it is embodied in the individual’s conscious life, the blacker and denser it is.


If and when an individual makes an attempt to see his shadow, he becomes aware of (and often ashamed of) those qualities and impulses he denies in himself but can plainly see in others — such things as egotism, mental laziness, and sloppiness; unreal fantasies, schemes, and plots; carelessness and cowardice; inordinate love of money and possessions.


In spite of its function as a reservoir for human darkness — or perhaps because of this — the shadow is the seat of creativity; so that for some, it may be that the dark side of his being, his sinister shadow represents the true spirit of life as against the arid scholar.


Plato đồng nghĩa hình thức của Thiện với Mặt Trời vì đó là thứ cho phép chúng ta nhìn thấy mọi thứ. Nhưng ông tạo ra một sự khác biệt rất quan trọng, Mặt trời không phải là cảnh tượng mà là chính nguyên nhân của cảnh tượng đó. Vì Mặt trời ở cõi hữu hình, hình thức của Thiện nằm trong cõi thông minh.


Jung depicted evil as the dark side of God. People tend to believe evil is something external to them, because they project their shadow onto others. Jung interpreted the story of Jesus as an account of God facing his own shadow.


Examples for stores of value other than money are:

  • Bonds
  • Collectibles
  • Gemstones
  • Gift economy relationships — value is stored as social reputation
  • Livestock
  • Fine wine
  • Precious metal
  • Real estate

Adam Smith described wealth as the annual produce of the land and labor of the society. This “produce” is, at its simplest, that which satisfies human needs and wants of utility.

In popular usage, wealth can be described as an abundance of items of economic value, or the state of controlling or possessing such items, usually in the form of money, real estate and personal property.


Aristotle describes the basic function of money as a universal instrument of quantitative measurement — “for it measures all things” — making things alike and comparable due to a social “agreement” of acceptance. In that way, money also enables a new type of economic society and the definition of wealth in measurable quantities, such as gold and money.


Power is the capacity of an individual to influence the actions, beliefs, or conduct (behavior) of others. The term authority is often used for power that is perceived as legitimate by the social structure, not to be confused with authoritarianism.


Power usually represents a struggle over resources. The more scarce and values resources are, the more intense and protracted are power struggles. The scarcity hypothesis indicates that people have the most power when the resources they possess are hard to come by or are in high demand. However, scarce resource leads to power only if it is valued within a relationship.


The person with less to lose has greater power in the relationship. Dependence power indicates that those who are dependent on their relationship or partner are less powerful, especially if they know their partner is uncommitted and might leave them.


Gramsci conceptualized this hegemony as a centaur, consisting of two halves. The back end, the beast, represented the more classic, material image of power, power through coercion, through brute force, be it physical or economic. But the capitalist hegemony, he argued, depended even more strongly on the front end, the human face, which projected power through “consent.”


In the culture and mythology of democracy, power resides with the people. Period. End of story. Any further inquiry not necessary and not really that welcome. Power has a negative moral valence. It sounds Machiavellian inherently. It seems inherently evil. But in fact power is no more inherently good or evil than fire or physics. It just is.


With soft power, the best propaganda is not propaganda. During the Information Age, credibility is the scarcest resource.


Neorealist and other rationalist authors dismiss soft power out of hand as they assert that actors in international relations respond to only two types of incentives: economic incentives and force.


Modern capitalist societies — marked by a universalization of money-based social relations, a consistently large and system-wide class of workers who must work for wages (the proletariat) and a capitalist class which owns the means of production — developed in Western Europe in a process that led to the Industrial Revolution.


The TV is on way more often than I care to admit. It’s the best baby-sitter and free. [Laughs] But I try, if possible, to get back to the park. It just seems more sane.

Dinner is complex. I don’t want to have to feed the kids myself, so I try to keep them up till Cliff gets back, which makes the meal easier, but it also means that Cliff and I hardly have any time for ourselves. Often the kids are not both in bed and asleep until 10 o’clock.

And that’s it. That’s my day, every day. It’s an exhausting, almost debilitating routine. And it affects every part of me — my body, my spirit. I feel 10 years older than I did when I started 3 years ago. I look it, too. And it’s totally warped my relationship with my husband. We’re like roommate caretakers. Zookeepers. We don’t have much of a relationship between ourselves anymore. I’m probably telling more than I should. [Laughs]

Someone called me a housewife recently and it was really shocking. It upset me for a couple of days. I hadn’t really thought about it. But I guess I am — actually, that’s why it was upsetting. I had to acknowledge that I’m one. You know? And then you have to ask yourself, why is it that the most perhaps worthy and necessary and admirable profession there is — you can argue there is nothing more important in a way really — but, umm, why doesn’t it command respect? Why do I not even feel good about it a lot of the time? I really don’t know.


I really miss having even a little bit of an adult life apart from my children. There are long stretches of every day where I don’t even really speak, except in this baby talk, you know, with these idiotic high-pitched words. It’s depressing.