Hùng thoáng 1 suy nghĩ chua chát! Trong chiến tranh, chả lẽ con người ta có thể đôi khi căm hận đồng đội hơn căm kẻ thù? Đồng đội là cụ thể, sự xúc phạm có hình có khối, kẻ thù là khái niệm, sự xúc phạm là mơ hồ, lúc có lúc không.


Thực ra anh là 1 thằng người yếu đuối Sương ạ. Không phải 1 lần đâu. Đã ít nhất 3 lần anh thực hiện cái động tác khốn nạn đó. Chiến tranh mờ mịt, bạn bè chết hết lớp này đến lớp khác, ngày kết thúc đang còn nằm trong vô vọng, nhiều lúc anh muốn chạy trốn khỏi nỗi nhọc nhằn, khủng khiếp mà sức con người có hạn, không thể mãi chịu đựng. Nhưng lại không có gan chạy trốn đến tận cùng bằng tự sát. Càng không thể làm trò ô nhục đào ngũ hay chiêu hồi. Anh chỉ đủ can đảm tự thương. Tức là vẫn muốn níu giữ 1 chút hợp pháp, 1 chút thanh thản trong cái trò chơi man trá này. Mất 1 chân, thậm chí 2 chân nhưng anh còn cả cuộc đời sau này.