Người mình hồi trẻ nên học tinh thần của Do Thái, hồi già nên học tinh thần của Ấn Độ.


Từ sau thế chiến đến nay, cường quốc nào cũng đua nhau chế tạo vũ khí cho thật nhiều, thật tinh xảo, có sức tàn phá mỗi ngày một khủng khiếp. Năm nào cũng có những phát minh mới, thành thử vũ khí nào tối tân nhất cũng chỉ ít năm hoá ra cổ lỗ. Vậy thì hằng núi vũ khí cũ họ dùng vào đâu? Có liệng xuống biển không, có phá huỷ không, hay tìm cách “tiêu thụ,” mà tiêu thụ ở đâu, có ở trên đất họ không?


Lâu lâu trên báo ta lại được đọc những lời tuyên bố lạ lùng: nhiều nước lo hoà bình mà vãn hồi ở 1 nước khác thì kinh tế nước mình sẽ nguy; nuôi 1 người lính còn đỡ tốn hơn 1 người thợ thất nghiệp; nước họ lâm chiến mà không muốn cho tướng của mình thắng trận, cung cấp cho đồng minh của mình toàn những khí giới cổ lỗ.


Có lãnh tụ tài ba, đức hạnh thì dân tộc nào cũng biết đoàn kết, thiếu lãnh tụ tài ba, đức hạnh thì dân tộc nào cũng tan rã.