Nói đùa, anh tặc lưỡi, giá vợ chồng nó cứ như ngày xưa, vài ba thước nhà trống tuềnh toàng, có khi lại hay. Mình cứ thế quẳng phịch ba lô xuống, hét gọi một tô cơm nguội ăn với dưa muối chấm nước mắm cho nhiều ớt chỉ thiên rồi tu ừng ực hết một bình nước trắng là sướng nhất, gọn. Đằng này… bề thế như nó nói vậy, có khi mình phải tạt qua nhà tắm, thay quần áo cái đã rồi mới dám hắng giọng mò sang. Ì, lại còn món quà cho con bé nữa? Trước đây chỉ bịch chôm chôm, vài cái kẹo dừa, thế là xong, thế là đủ để chú cháu bá cổ nhau cười hinh hích. Còn này, biết đâu ba cái thứ tầm phào này lại làm cô bé ý nhị quay mặt đi? Đến khổ!


Chữ ông đẹp như những làn điệu chèo của ông nhưng người ta vẫn thường gọi ông là nhà thơ bất đắc chí, cái gì ông viết ra cũng đều là tâm huyết song người đời không mấy ai hiểu lại cho ông là kẻ ương gàn.


Đây chỉ còn lại những tham vọng suồng sã cốt làm sao thoả mãn cho được cái tiếng gào trống rỗng của dạ dày thôi ư? Thế thì buồn quá! Hay là vui? Là sự chuyển dịch đi lên tất yếu của cuộc đời?


Từ một dân tộc toả hào quang chói ngời bằng sự đánh đổi hàng chục vạn thanh niên đã ngã xuống trong chiến tranh, nay bỗng bừng tỉnh tự hạ mình xuống cho con dân đi làm thuê nơi nước ngoài.


Xong việc, trả tiền, đã không chịu lấy lại mà còn nói: “Để trả ơn cái đận bị mắng đó. Nhờ được mắng mà tỉnh người, nên người.”


Thế là cụ sống về hậu vận. Thói thường, đương quyền anh sống ra sao thì về nghỉ, anh sẽ gặt hái y sì như vậy. Phố này có hai vị tướng ngang cấp cùng nằm trong quân y viện, vị tướng này giường chiếu vắng ngắt chả ma nào đến thăm còn vị tướng kia lại luôn luôn bị y tá dựng dậy vì thiên hạ đến tìm nhiều quá.


Bốn mươi năm thiên hạ bưng bê cho mình rồi, nay mình bưng bê lại thì có sao nào? Mà lại bưng bê có tiền hẳn hoi. Nhưng coi chừng, nếu cha nào giở giọng: “Ê, thiếu tướng! Cho một ly cà phê!” thì sao nào? Vẫn bê như thường nhưng giá sẽ tăng gấp đôi. Lúc ấy là tướng bê rồi. Khà…


Trên đời này, trước đây, hiện nay và mãi về sau, em chỉ có con và anh. Chính vì anh và con mà em đã làm việc hết sức mình. Thời gian đối với em bây giờ là làm việc, làm việc không biết đến ngày nghỉ, khkoong biết đến thú vui, làm để tăng thu nhập và làm việc để cố quên được Hà Nội, quên được anh và con trong giây lát. Giữa cái thành phố sáng choang và sầm uất, em bỗng dưng thương cái thành phố nghèo nàn và lam lũ của chúng mình quá.