Mà người VN mình phần nhiều giàu có rồi thì không hay cố nữa. Đó là cái tật chung của người mình, khiến cho không có 1 công cuộc nào phát đạt được lâu dài, cả từ trong cách buôn bán cho đến những công nghệ khác.


Thật là đáng tiếc. Ồ, sao sự cố gắng ở nước này không được lâu bền nhỉ? Hiệu Cự Hương phát đạt một độ, giờ xem ra hình như cũng đã có những triệu chứng — tuy chưa rõ rệt — của một sự mệt mỏi, chểnh mảng rồi.

Mà tài làm bánh của người mình không phải là kém cỏi. Cái thứ bánh dẻo Trung thu của Cự Hương không kém gì bánh của Tàu, và các thứ bánh kem của Việt Hương không thua gì bánh của Tây. Ta chỉ còn thua cái chí, cái cố gắng nữa mà thôi: nghĩa là còn thua nhiều, nhiều lắm.


Muốn biết rõ 1 thành phố, không cần phải biết những lâu đài mỹ thuật, những nhà bảo tàng, những tờ báo, hay những nhà văn, nhưng cần phải biết những chốn mà dân thành phố ấy ăn chơi. Ăn và chơi, phải, đó là 2 điều hành động mà trong ấy người ta tỏ rõ cái tâm tình, cái linh hồn mình 1 cách chân thực nhất.

Với lại đó không phải là 2 cái hành động cốt yếu của đời ư? Trong sự ăn, chơi, có cả dấu hiệu của dân thành thị, cả những tật xấu hay nết hay, những cái yếu hèn cũng như những cái kiêu ngạo.


Tấm, Cám là 2 chị em khác mẹ quê ở mạn Đình Dù, lấy chung 1 chồng: 1 chúa Trịnh.


Ăn quà là 1 nghệ thuật: ăn đúng cái giờ ấy và chọn người bán ấy mới là người sành ăn.